Sinh ra từ miền sông nước Trà Vinh, anh không chỉ là người kể chuyện của quê nhà, mà còn là nhịp cầu yêu thương nối dài giữa những tâm hồn Việt ở khắp nơi. Chúng tôi đã có dịp trò chuyện với anh, người đang âm thầm gìn giữ giá trị văn hóa dân tộc bằng... chiếc máy quay
Chào anh Minh Di, điều gì đã thôi thúc anh trở thành người kể chuyện và lan tỏa cảm hứng qua nền tảng số? Phải chăng đó chỉ đơn thuần là niềm đam mê với chiếc máy quay?
Tôi sinh ra và lớn lên ở miền quê Cầu Kè, Trà Vinh – nơi cuộc sống gắn liền với những hình ảnh rất đỗi quen thuộc như tiếng gà gáy trưa, khói bếp chiều hay những buổi chợ quê. Những thứ đó không chỉ là ký ức, mà là hồn cốt. Năm tháng trôi đi, tôi thấy quê nhà đổi thay, có cái mất đi, có cái mai một. Tôi nghĩ: nếu mình không lưu giữ, kể lại, thì thế hệ sau sẽ không còn biết quê hương từng đẹp và bình dị đến thế nào. “Hồn Quê 84” ra đời không vì kỹ thuật, không phải để chạy theo xu hướng, mà vì trái tim tôi luôn hướng về gốc rễ muốn gìn giữ và lan tỏa điều quý giá.
Làm vlog không phải là con đường dễ đi, nhất là với người không được đào tạo bài bản. Điều gì đã khiến anh chọn công việc này và gắn bó với quê hương mình?
Tôi từng là một người lao động phổ thông, làm nhiều nghề để mưu sinh. Trong một lần về quê dự đám giỗ ông nội, tôi quay vài đoạn clip để giữ làm kỷ niệm. Khi tôi đăng lên Facebook, bạn bè chia sẻ rầm rộ, ai cũng nói: “Xem clip như được trở về nhà.” Lúc đó tôi nhận ra, mình đang cầm trên tay một công cụ mạnh mẽ không chỉ ghi lại ký ức, mà còn truyền cảm xúc. Vậy là tôi bắt đầu học quay, học dựng từ con số 0. Và tôi biết, nếu mình không kể câu chuyện quê mình, sẽ không ai kể thay. Đó là lý do tôi chọn nghề này – không vì nổi tiếng, mà vì tôi muốn dâng hiến điều đẹp đẽ nhất cho mảnh đất đã sinh ra tôi.
Bắt đầu hành trình từ con số 0, một mình làm nội dung, quay dựng, tài trợ... Anh từng cảm thấy đơn độc không?
Thật sự, không ít lần tôi cảm thấy mệt mỏi và muốn bỏ cuộc. Có những ngày quay phim kéo dài từ sáng đến tối dưới cái nắng gay gắt, thiết bị thì cũ kỹ, ánh sáng thiếu thốn, rồi về đến nhà còn phải vật lộn với máy tính bị đứng, dựng phim không xong, lỗi render liên tục. Áp lực chồng chất, nhưng mỗi lần như vậy, tôi lại nhớ đến những con người mình từng gặp – những cụ già đơn độc, những đứa trẻ khó khăn trong xóm nhỏ. Khi họ được chia sẻ câu chuyện, ánh mắt họ bừng sáng một cách chân thật, khiến tôi không thể nào quên. Và hơn thế nữa, những lời động viên từ khán giả xa lạ như “Cảm ơn anh vì đã cho em thấy lại hình ảnh quê mẹ” chính là nguồn động lực lớn nhất giữ tôi đứng vững trên hành trình này.
Được biết hiện tại anh đang là chủ sở hữu của hai kênh YouTube ‘Hồn Quê 84’ và ‘Minh Di Vlog’, mỗi kênh như một phần tâm hồn anh. Anh có thể chia sẻ rõ hơn về ý nghĩa và sứ mệnh đặc biệt mà anh đặt vào từng kênh không?
Đối với tôi kênh “Hồn Quê 84” không chỉ đơn thuần là một kênh lưu giữ văn hóa – từ những món ăn dân dã, phong tục truyền thống, làng nghề thủ công, cho đến những khung cảnh bình dị, đậm chất miền Tây quê tôi. Đó còn là nơi tôi muốn gợi nhớ, giữ gìn những giá trị tưởng chừng nhỏ bé nhưng vô cùng quý giá của người Việt Nam.
Kênh “Minh Di Vlog” là nơi tôi dành trọn tâm huyết để kể về những mảnh đời chưa được nhiều người biết đến, người mẹ đơn thân vất vả nuôi con khuyết tật, cụ già neo đơn sống trong căn chòi lá xiêu vẹo. Qua từng câu chuyện, tôi mong muốn kết nối cộng đồng, truyền đi thông điệp “không ai bị bỏ lại phía sau”, và khơi dậy tình người trong mỗi chúng ta. Hai kênh, tuy mang màu sắc khác nhau, nhưng đều chung một sứ mệnh thiêng liêng: lan tỏa lòng nhân ái và niềm tự hào về bản sắc dân tộc, để mỗi người Việt dù ở đâu cũng luôn nhớ về cội nguồn và ý thức trách nhiệm gìn giữ những giá trị ấy.
Khi khán giả xem những video trên kênh của anh, anh mong họ cảm nhận điều gì sâu sắc nhất? Anh hy vọng những câu chuyện ấy sẽ chạm đến trái tim họ như thế nào?
Là sự trở về! Không phải ai cũng có điều kiện để trở về quê nhà, nhưng chỉ cần xem một video, nghe tiếng gió lùa qua bụi chuối, hay nhìn thấy nụ cười mộc mạc của bà cụ ngồi nhặt rau, họ sẽ cảm nhận được một sự ấm áp, thân thuộc trong lòng. Tôi không làm clip để nổi tiếng hay chạy theo xu hướng. Tôi làm để mỗi người con Việt, dù đang ở đâu, giữa phố thị phồn hoa hay ở tận trời Tây xa xôi đều có thể nhìn thấy chính mình trong đó, tìm lại được ký ức và cảm nhận được sự gắn bó máu thịt với quê hương. Tôi mong mọi người đừng quên gốc rễ của mình, đừng quên rằng hạnh phúc giản đơn nhất từng nằm trong bữa cơm sum họp bên gia đình, trong những khoảnh khắc bình dị mà đầy yêu thương.
Khi nhìn về chặng đường 5 năm tới, anh có hình dung “Hồn Quê 84” và “Minh Di Vlog” sẽ phát triển như thế nào? Anh kỳ vọng những giá trị nào sẽ được lan tỏa mạnh mẽ nhất qua hai kênh này?
Tôi hướng tới việc xây dựng một “thư viện video về miền Tây” – nơi bất cứ ai cũng có thể tìm thấy hình ảnh quê hương mình: phiên chợ nhỏ, đám cưới truyền thống, món ăn mẹ nấu. Tôi cũng muốn mở rộng cộng đồng kết nối: những nhà hảo tâm, những người trẻ cùng chung chí hướng. Kênh “Minh Di Vlog” sẽ là nhịp cầu nhân ái – không chỉ chia sẻ mà còn hành động cụ thể: gây quỹ giúp đỡ, trao quà, sửa nhà… Trong 5 năm tới, tôi không chỉ muốn giữ lại hồn quê, mà còn tiếp thêm sức sống cho nó.
Buổi phỏng vấn với anh Nguyễn Minh Di không chỉ là câu chuyện của một người làm nội dung, mà là hành trình của một trái tim yêu quê. Với hai kênh YouTube mang tầm nhìn nhân văn và sứ mệnh gìn giữ văn hóa, anh Di đang khơi gợi lại niềm tự hào dân tộc một cách rất đời thường mà sâu sắc. Đó là lý do vì sao “Hồn Quê 84” không chỉ là một kênh giải trí, mà là nơi neo giữ ký ức, cảm xúc và gốc gác Việt trong lòng mỗi người.
Xin cảm ơn những chia sẻ hết sức giản dị và chân thành từ anh Nguyễn Minh Di, chúc anh có thật nhiều sức khỏe để tiếp tục cống hiến trên hành trình lan tỏa giá trị!